.
.

Bài dự thi “Hoa hiếu hạnh”- Tác phẩm Mai mốt má già…


Mai mốt má già

con đừng chê má chậm

đừng chê má lẩm cẩm

đừng la má, ở dơ không biết dọn

má có muốn điều đó đâu

các con của má ơi!

má không hề muốn…

Ngày xưa, má cũng một thời con gái

tóc má cũng dài

và xanh um như tụi con

da má cũng trắng ngà trắng ngọc

chân má cũng đâu có run

tay má không có chậm như bây giờ

mà năm tháng qua đi

chắc các con không nhớ

và có khi cũng không hề được biết

má đã đau, đã khổ biết bao lần

đồng xa, chợ gần

mà kiếm từng đồng

má trở thành người “tham lam, ích kỷ”

để nuôi con, và cũng chỉ để

lo cho mấy đứa con vươn vai lớn bội

nên vóc, nên hình và học hành tử tế

Không phải má kể công, về những điều như thế

nhưng má muốn các con biết thời gian luôn khắc nghiệt

ai sinh ra, rồi cũng già và chết

cũng có gia đình, chồng con và mong ước

những người thân mình hạnh phúc, an lành

má cũng thế, nên má dồn tâm dồn sức

nịn nhịn, cho con và cho cả ba con nữa

nên má quê mùa, má già hơn người khác

con đừng buồn má nghe con!

Con đừng so sánh má với mẹ của người ta

bởi mỗi nhà, mỗi cảnh

má cũng đâu muốn má nghèo, nhà mình thiếu thốn

có tình thương, là có một gia đình

mà nghĩ rứa, nên má luôn dành dụm

tiền bạc không nhiều,

nhưng đâu có thiếu thương yêu

con không nhớ, hồi xưa con còn nhỏ

một hai quấn quýt bên chân má

và có bao giờ con chê má già, má xấu

mà sao nay, con chê má đủ điều?

Nếu thương má

con đừng chê má nhé

người già thường cạn nghĩ lắm con ơi

thường thương con nên khi biết mình già, mình yếu

đã thấy buồn, thấy tội, thấy đau

nên mong con đừng có chà có xát

thêm những câu chê bai, cáu bẵn

mà làm đau thêm má nghe con

Nói tới đây

má mới nhớ hồi xưa con bé bé

khi con đau, má đêm hôm thức trắng

con đi tiêu, đi tiểu má cũng không hề thấy gớm

má sẵn sàng hun “cục cưng” của má

bất cứ lúc nào, kể cả nơi hôi nhất

ngày con còn be bé đó

má đi làm đồng về

mồ hôi ướt đẫm

thương con quá,

má ôm con không biết chán

con cũng không có chê mồ hôi của má

nên ngậm vú đầy căng bầu sữa

giờ má già, con chê má sao con?

Lưu Đình Long

* Viết cho một người mẹ sắp già, sẽ già, và lụm cụm. Cũng là cho mình, cho mốt mai má mình già, run tay, mờ mắt | Giữa Vu lan tròn đầy tình thương.