.
.

Trái Tim Đại Sĩ- Tác phẩm dự thi “Hoa Hiếu Hạnh”


Gửi Bố! Vị nông dân mang trái tim đại sĩ.      

Hôm nay, giữa Thành Phố xa lạ này lại mưa Bố ạ! Mà Bố biết đó, mưa là lúc con lại cảm thấy yếu lòng, chút mông lung về miền quá khứ lại ùa về. Con nhớ đến những ngày đến trường, ngồi sau tấm lưng trần rám nắng của Bố, con nghêu ngao hát bên ven đường đầy những khóm cúc dại. Hay những đêm đông giá rét của miền Trung, sau những ngày lênh đênh trên biển Bố lại cầm tay con và luyện những nét chữ đầu lòng. Tạ ơn Bố ! Đã cho con cái quyền tự do, tự do trong suy nghĩ đến hành động, Bố chấp nhận cho con thoát ra những tư tưởng nghèo nàn của xã hội “Trai khôn dựng vơ_Gái lớn gả chồng”, Bố tuy lặng thầm ít nói, nghiêm nghị nhưng lại bao dung hết tất cả những lỗi lầm của con chỉ mong con mạnh mẽ đứng vững trên đôi chân và trưởng thành trong Giáo Pháp.

Bố biết không? Hôm nay con mới thật sự hiểu rằng, con đường của Vị xuất sĩ thật thanh cao và thánh thiện, nó đẹp không phải vì những hào nhoáng bên ngoài mà chính sự đoan nghiêm, chân thật bên trong nội tâm. Nhưng mấy ai có thể hiểu được rằng, để đi trọn vẹn trên con đường ấy là cả một quá trình đầy khó khăn, đôi khi là sự bế tắc đau đớn tột độ của bản thân khi gặp phải những nghịch duyên, hay dòng nước mắt rơi âm thầm trong đêm tối nhiều năm tháng của Mẹ, cả tiếng thở dài của Bố. Con nhớ mãi cái ngày đã rón rén đến bên Bố để xin được theo Thế Tôn, nụ cười Bố chợt tắt những nếp nhăn nơi vầng trán lại hiện rõ hơn bao giờ hết, nhưng Bố đã gật đầu đồng ý, chắc có lẽ vì thương con nên Bố đã thương luôn cái lý tưởng mà con thơ đã chọn. Ngày con đi, cứ một bước của con là một tiếng nấc của Mẹ, quay đầu nhìn lại con thấy Bố cười nhưng môi lại mím chặt lại để nước mắt không rơi. Con biết, khi ấy ra đi tuổi còn quá nhỏ, Bố đã sợ nơi xa ấy lúc ốm đau trở trời không ai bên cạnh từng viên thuốc muỗng cháo cho con, Bố sợ phong ba bão táp của nhân sinh khắc nghiệt sẽ nhấn chìm con khi không có Bố bên cạnh, Bố sợ con gái của Bố có khi nào sẽ quên đi làng quê nghèo nơi chôn nhau cắt rốn này, Bố sợ… Bố đã sợ rất nhiều, những điều ấy con cảm nhận được hết trong ánh mắt của Bố, Bố ạ!

Bố biết không? Khi khoác lên mình mảnh áo nâu sồng con đã ý thức được bản thân phải thật mạnh mẽ, thế mà những lần vấp ngã con lại dõi mắt nhìn về phương ấy mà khóc trong vô vọng, nếu chỉ mãi là đứa con thơ bên cạnh Bố thì tốt biết bao, con thèm cảm giác rúc vào lòng Bố khóc nức nở méc cho Bố nghe người ta ức hiếp con như nào, con thèm được Bố xoa dịu mọi tan nát trong tâm can, thèm được gối đầu tựa vào vai Bố, con thèm lắm… Bố ạ! Rồi cứ thế con lớn lên trong những vui buồn nơi nếp sống Thiền Môn. Thời gian mới đó mà đã gần 20 mùa xuân con rời xa gia đình, chứng kiến từng mảnh Y Sa Di, Thức Xoa rồi Tỳ Kheo dần thay đổi nơi con, nhìn thấy con trưởng thành là một Vị xuất gia có hạnh phúc, có bình an vì thế con thấy được sự yên lòng nơi Bố. Con mãi không quên được, ngày mà cả ba chị em con lần lượt bước theo gót Phật, Mẹ đã khóc rất nhiều, Bố thì chỉ lặng thinh trầm tư nhiều hơn, vì Mẹ đã quá yếu lòng nên Bố phải thật mạnh mẽ. con biết khoảng thời gian đó với Bố Mẹ thật khó khăn, đã gặp rất nhiều sóng gió từ dư luận địa phương, cho đến những cái nhìn đầy ác cảm của dòng tộc, vì nhà chỉ có mỗi ba đứa con thơ. Ấy vậy mà, nuốt nước mắt vào trong, nén đau thương để biến thành hành động, Bố Mẹ mỉm cười lùi về sau để làm Vị Hộ Pháp đắc lực nhất nâng đỡ chúng con, chỉ mong là cội tùng vững chắc để các con có nơi trú ẩn mỗi khi phong ba kéo về.  

Trải qua bao sóng gió, đến hôm nay con đã bao lần nhìn thấy Bố hãnh diện về các con, gặp ai ông cũng khoe rằng, cô lớn thì đã về quê hướng dẫn Phật tử tu tại một làng quê nhỏ, chú út thì vừa tốt nghiệp Phổ thông tại một trường Chuyên của Tỉnh giờ thì đang theo học Đại học Phật Giáo tại Huế, cô nhỏ cũng đã thọ Cụ Túc lên Sư Cô rồi. Con nhớ mãi cái lần đầu tiên bài viết con được lên báo, Bố đã đem khoe khắp xóm, đọc đi đọc lại đến cũ mềm, thế mà ông vẫn nâng niu và cất giữ như món đồ quý giá cho đến tận bây giờ.

Bố biết không? Con luôn tự hào rằng, tuy Mẹ không phải là một Người phụ nữ có tri thức, những con chữ tưởng chừng như đơn giản vậy mà đối với Mẹ cũng xa lạ, nhưng vì con, Mẹ tập tành đánh vần từng câu Kinh, nghe những bài pháp, Mẹ nói chỉ vì Mẹ muốn biết nhiều hơn về con đường mà con gái của Mẹ đang đi. Và rồi, Mẹ thấy được hình ảnh của Đức Phật thật đẹp, cả những Vị xuất trần thượng sĩ cũng thật thanh cao, đã làm Mẹ thêm phần an lòng khi gửi con cho những Vị ấy. Còn Bố thì từ một người đàn ông gia trưởng, cứng cỏi, khó khăn, cứ đôi ba hôm lại bảo thôi về đi con, vậy mà vì con Bố chấp nhận quỳ dưới chân Phật xin quy y năm giới quý báu, vì Bố nghĩ rằng có lẽ đây là nền tảng mà con gái Bố đang bước đi, nên Bố muốn bước cùng con một đoạn trên lộ trình này. Hay có những lần về thăm nhà Bố cứ lấy tay xoa xoa chiếc áo tràng đã ngã màu, Bố ủi lại cho thẳng thớm, Bố mong con phải lo cho bản thân nhiều hơn một chút. Vậy nên mỗi khi có dịp về dù bận đến mấy con cũng ủi vội chiếc áo năm xưa, chỉ mong Bố yên lòng hơn về cuộc sống mà con đang được sống. Con hiểu, đôi khi Bố Mẹ không phải là những người hoàn hảo, nhưng Bố Mẹ sẽ biết yêu thương con bằng cách hoàn hảo nhất.

Thế mà Cũng có đôi khi con trẻ quá dại khờ, đã bao lần làm nước mắt Mẹ rơi, hay làm Bố giận đến tím người. Con nhớ những năm đói kém nhà ta cơm chẵng đủ ăn, Mẹ hái nắm rau dại ven đường để cùng Bố lót dạ, nhường con từng chén cơm trắng dẻo ngọt lành. Ấy vậy mà, con cứ trách sao cơm không đủ no áo không đủ ấm. Con đâu biết được rằng trong đêm tối Bố dò dẫm từng bước trên làng quê nghèo, môi tái đi vì lạnh, bàn tay thì trắng bệch nhưng vẫn cầm vài que kẹo cho con, con khờ quá phải không Bố? Ngày ấy, khi đứa em thơ trong nhà theo chân Phật, con cũng đã trách sao không thấy Bố khóc, chỉ thấy đôi mắt ráo hoãnh và những tiếng thở dài thật khẽ. Nhưng con đâu biết, sau ngày ấy đêm nào Bố cũng một mình ra mái hiên ngồi lặng lẽ, cầm điếu thuốc mặc hơi sương ướt rượt mái đầu, gương mặt không giấu nổi vẻ trầm mặc, u uất Bố đang nhớ em. Con biết Bố không khóc, vì Bố còn phải là điểm tựa cho Mẹ, cho con dựa vào những lúc yếu lòng, Bố cũng có những nỗi đau được gấu kín, Bố đang cố chịu đựng vì Bố còn phải gánh vác trách nhiệm gia đình, trách nhiệm của tuổi tác, của những con người trưởng thành. Bất giác con nhớ đến câu nói trong một bộ phim từng làm con khóc rất nhiều lần: “Trước mặt Bố, bao nhiêu điều bẩn thỉu của thế gian đều biến mất không dấu vết, Bố kiên trì trụ vững là vì có người cần Ông bảo vệ…” Tạ ơn Bố! Người anh hùng của chúng con. Tạ ơn Bố! Ánh trăng khuya soi lối con về.

Mới đây thôi con về thăm lại Người, nhìn thấy sự vô thường đang dần hiện hữu rõ trên Bố, chén trà trên tay Bố cứ run lên từng nhịp, bước chân thì không còn tinh anh như trước nữa. Con bàng hoàng giật mình, đã bao lâu rồi con lại hờ hững với Vị Phật mang trái tim đại sĩ dành cả một đời tặng con. Qua lá thư này, con mong những bạn trẻ như con nếu còn Bố còn Mẹ thì các bạn hày hạnh phúc đi, vì còn Bố Mẹ nghĩa là chúng ta còn tất cả, còn nơi để quay về sau những lần bị cuộc đời bắt nạt, chúng ta còn nơi để quay về sửa sai những lầm lỗi mà đã gây ra cho hai đấng song thân, còn là nơi để ta có thể một đời làm con trẻ mà không cần phải khôn lớn. Bạn hãy nhớ rằng Bố Mẹ không muốn vắng bóng trong quá trình trưởng thành của chúng ta, thì hy vọng chúng ta cũng không nên vắng bóng trong quá trình già nua của họ. Con nhớ, ngày ấy Bố hay bảo con rằng, mỗi một con người sinh ra tựa như một vì sao mang bên mình một sứ mệnh phải tỏa sáng theo một cách nào đó. Bố hãy vững tin ở con, con hứa sẽ trở thành một Vị xuất sĩ có hạnh phúc, có hiểu biết và từ bi, con sẽ bước tiếp những bước thật vững vàng mà Đức Thế Tôn đã dừng lại tại rừng SaLa thuở nào. con của Bố sẽ mang theo mình một sứ mạng thiêng liêng và tỏa sáng nhất giữa cuộc đời đầy tăm tối của cõi nhân sinh này. Bố hãy yên lòng ở con, Bố nhé!

Bố ơi! Vu Lan lại về trên mảnh đất quê hương hình chữ S thân yêu, đóa hồng vàng trinh nguyên lại điểm trên huỳnh y của con. Sâu thẳm trong trái tim con thầm cảm ơn vì Vu Lan năm nay tim con vẫn còn cài đóa hồng đỏ thắm, màu của máu, màu của bao hy sinh thầm lặng cả cuộc đời người dành tặng con. Bố ơi! Đời này của con vì có Bố mang nặng những ưu tư nên con luôn có cuộc sống vô lo vô nghĩ. Vì có Bố, giông bão cuộc đời con dừng lại trên đôi vai hao gầy. Cảm ơn Bố đã một đời lặng lẽ vì con.

 

Bố biết không có một Ni cô trẻ

Dưới mái Chùa với tiếng kệ lời Kinh

Luôn hướng về nghĩa mẫu nặng thâm tình

Cầu cho Bố được bình an sống thọ.

Tác giả : Ni sinh Thích Nữ Tuệ Hiếu