.
.

Có duyên gặp gỡ hãy trân quý, chia ly rồi xin buông bỏ ngày hôm qua


Trên con đường nhân sinh, non trập trùng nước cũng trập trùng. Chào tạm biệt hết xuân hạ đến thu đông, chúng ta đều là những vị khách qua đường của tháng năm, đến với hai bàn tay trắng, ra đi với hai bàn tay trắng, có lẽ chỉ có thể lĩnh ngộ nhiều hơn ý nghĩa của sinh mệnh mà thôi.

Nhân sinh tại thế, buồn vui lẫn lộn, sự đời thường chẳng được như ý

Ta chỉ có thể chọn cách tiếp nhận, học cách vượt thoát khỏi bản thân từ trong gió mưa.

Trên con đường nhân sinh, non trập trùng nước cũng trập trùng, chào tạm biệt hết xuân hạ lại đến thu đông. Có quá nhiều trạm dừng chân, chúng ta chỉ là khách qua đường. Nhưng nếu có thể thuận theo tâm cảnh mỹ diệu, thì từng thời khắc đọng lại kỳ thực đều sinh động và tròn đầy như một khung ảnh nên thơ.

Hôm qua đã trôi đi, hôm nay lại là một ngày mới.

Cuộc đời mỗi người như một bộ phim trong đêm trường. Ta cứ ngồi trước màn hình, quan sát cuộc đời của chính mình, hoặc huy hoàng hay tan tác, yêu với hận rối như tơ vò. Nhưng đến phút cuối cùng thì bức màn sân khấu cũng phải khép lại.

Cuộc sống không phải là một cuộc đua, mà là một chuyến du lịch, hãy học cách bước chậm lại nhìn ngắm những khung cảnh quanh mình.

Sẽ có vô vàn kiểu người đủ mọi hình sắc xuất hiện trên sân khấu cuộc đời. Những người lướt ngang qua bạn chẳng sao kể xiết. Nhưng người thực sự tốt với bạn lại ít ỏi như lá mùa thu, người thực sự bao dung bạn chỉ như sao mai thưa thớt.

Những tháng ngày cô độc của một người là cả quá trình tôi luyện, cũng là cả thách thức. Khi con người đối diện với sinh tử, bạn sẽ phát hiện ra rằng, kỳ thực mọi thứ đều chỉ như khói thoảng mây bay.

Không trải qua những tang thương, không nếm tận khổ nạn, bạn sẽ vĩnh viễn chẳng thể nào trưởng thành.

Buông bỏ thời khắc ngày hôm qua, giữ chúng lại nơi sâu thẳm tâm hồn, trân quý ngày hôm nay, vui vẻ mới là điều quan trọng nhất

Một người lớn lên không bệnh tật, chẳng tai ương, ắt hẳn họ đã gói ghém hết những điều không vui cho ngày hôm qua, mang tất cả hy vọng cho ngày mai, và dốc toàn lực cho ngày hôm nay.

Chờ đợi ngày mai tới, những điều chưa biết mới có muôn vàn khả năng. Chúng ta đều là khách qua đường của tháng năm, đến với hai bàn tay không, ra đi với hai bàn tay trắng, có lẽ chỉ có thể lĩnh ngộ nhiều hơn ý nghĩa của sinh mệnh mà thôi…

Có duyên tương ngộ thì hãy trân quý, nếu phải xa nhau xin cứ mỉm cười mà quay gót bước đi. Nhân sinh được mấy chục năm, hà tất phải bó buộc bản thân quá chặt.

Đời người chẳng dễ dàng gì, sau khi mất đi mọi thứ đều trở thành hư ảo. Trân quý ngày hôm nay, bạn mới có năng lực để ôm trọn ngày mai.

Ngước lên nhìn ánh mặt trời rạng ngời mà nỗ lực tiến bước. Nếu là một vũ công, xin hãy dang rộng đôi tay linh hoạt, cất lên những điệu múa đặc sắc của kiếp người. Nếu là một đoá hoa, xin hãy ngẩng đầu cao quý, phô diễm phong thái yêu kiều.

Minh Nguyệt biên dịch