Cuộc đời đôi khi chúng ta đâu biết trước được điều gì, Mọi sự gặp gỡ đều có thể là cuộc gặp gỡ cuối cùng ba mẹ ngồi đây, yêu thương ta vô điều kiện vậy đó nhưng điều gì đến cũng sẽ đến thôi, nghĩ đến đấy cô gái trẻ ngồi bật khóc.
Đi một phần tư chặng đường đời để nhận ra nhiều thứ đáng quý trong cuộc sống này, danh vọng, tiền bạc, vật chất xa hoa, tiếng tăm lẫy lừng, ừ hào nhoáng đấy, ừ xa hoa đấy, nhưng rồi điều bạn mong muốn nhất là gì, bạn có được những gì, những tiếng khen ngợi tung hô nịnh nọt, những cuộc vui chơi phung phí. Ừ thì những thứ ấy có thể thỏa mãn bạn một lúc nào đó nhưng sẽ nhanh chóng tan biến như bọt biển khi giá trị tình cảm, giá trị con người không còn tồn tại. Cô gái 24 tuổi chênh vênh lắm, đôi khi cảm thấy lạc lõng giữa chốn đô thị phồn hoa, và đâu là nơi cô muốn tìm về trong những ngày mỏi mệt của cuộc sống này?
Như những người con xa quê khác, cũng phải chật vật, chới với lắm mới có một công việc với một mức lương cũng tạm coi là ổn giữa cái đất Sài Gòn cạnh tranh khốc liệt nhưng không thiếu cơ hội cho những người biết phấn đấu không ngừng này. Có những ngày đầu bù tóc rối với công việc, cô chỉ mong có một gia đình nhỏ để tìm về, để mong mình nũng nịu trong vòng tay cha, và được nằm co ro trong vòng tay của mẹ. Cô lớn lên, mạnh mẽ và đầy can đảm, cô chẳng sợ bất cứ điều gì, những khó khăn không ngăn được những bước chân chùn bước nhưng có chăng, cô cố gắng vì điều gì, chẳng phải gia đình là điều quan trọng nhất với cô lúc này hay sao?
Cuộc đời đôi khi chúng ta đâu biết trước được điều gì, “Mọi sự gặp gỡ đều có thể là cuộc gặp gỡ cuối cùng”ba mẹ ngồi đây, yêu thương ta vô điều kiện vậy đó nhưng điều gì đến cũng sẽ đến thôi, nghĩ đến đấy cô gái trẻ ngồi bật khóc. “Con đi hết… ba mẹ ai chăm sóc đây?” Chả phải gia đình là quan trọng nhất đối với mỗi con người hay sao?
Tình yêu nó là một thứ gì đó thiêng liêng và trân trọng, tu ngàn năm có duyên là ba mẹ, tu ngàn kiếp nên duyên vợ chồng, đạo làm con mấy ai thấu, đi đâu xa kiếm tìm hạnh phúc, kiếm tìm bình yên, thực ra nó luôn ở ngay bên cạnh ta đấy thôi.
“Ngoảnh đầu, ngoảnh đầu đi, hỡi cô gái
Trước mắt cô là ánh sáng
Nhưng sau cô là cả một tình yêu
Hãy về đi, về đi thôi.”
Về đi thôi, để được òa khóc trong vòng tay cha, được say giấc nồng bên tiếng à ơi của mẹ, gia đình luôn ở đây, cô gái ạ, họ luôn chờ ta trở về, để được nghe những tâm tư, những khó khăn, uất ức mà người đời đã gây ra cho ta; họ sẽ luôn cho ta một hơi ấm, một chỗ dựa khi ta yếu đuối. Vì thế, hãy về đi… hỡi cô gái nhỏ… về đi khi còn có thể, hãy làm một người con ngoan khi ba mẹ chúng ta vẫn còn đây, đừng để khi mất đi rồi mới quay về trong hối hận.
Về nhà thôi…
Lê Na