Thơ
Nghìn năm thơ vẫn sáng ngời
Gắn tình nhân loại bao lời thân thương
Hồn thơ tỏa khắp bốn phương
Gieo vào trời đất mùi hương ngát trần
Hoa
Hoa kia chẳng biết tên chi
Chỉ biết hoa đẹp diệu kỳ lắm thay
Nỗi buồn cơn gió thoáng bay
Niềm vui trở lại tháng ngày cùng hoa
An nhiên
Nước ơi! Nước cứ chảy đi
Đâu cần phải hỏi mình đi hay dừng
Trăng ơi! Sao cứ thẹn thùng
Cho đời ánh sáng vui cùng cỏ cây
Mưa
Mưa rơi, rơi mãi, rơi hoài
Hạt mưa rơi xuống thấm vào cỏ cây
Qua sông, qua suối bao ngày
Rồi mưa trở lại tỏ bày cùng ai
Nắng
Khẽ vào khóe mắt dịu dàng
Tia nắng ấm áp ai mang làm quà
Nhìn qua khung cửa mái nhà
Ánh sáng kỳ diệu như là thần tiên
Có, không
Có, không cũng chỉ cuộc chơi
Được, mất, thành, bại cuộc đời còn chi
Sinh ra đâu có mang gì
Chết đi trả lại những gì đã mang
Sống, chết
Cám ơn cái chết gọi mời
Để cho sự sống muôn đời thênh thang
Sống, chết đâu thể nghĩ bàn
Cả hai có mặt trong ngàn cỏ cây
Thị phi
Mặc cho thế sự thị phi
Đó là quy luật đến, đi đất trời
Bỏ qua phải, trái cuộc đời
Bên nhau ta sống mỉm cười yêu thương
Phan Văn Quân
Thôn Cư Lạc-Xã Quảng Lợi-Huyện Quảng Điền-Tỉnh Thừa Thiên Huế