.
.

Hồi ấy chúng ta đều không có tiền…


Khi còn nhỏ, chúng ta không có Ipad, cũng chẳng hiểu nhãn hiệu nổi tiếng LV là gì, KFC, Lotte còn chưa phổ biến… Nhưng, chúng ta rất vui… Vì sao thế nhỉ?


Hồi ấy chúng ta…

Chỉ biết nu na nu nống, chỉ biết gảy chun vòng, bắn bi ve hạt táo, chơi cày suông, nhảy lò cò, mướt mải mồ hôi với trò trốn tìm, thả đỉa ba ba, hay cưỡi ngựa truyền bóng.

Con trai thì hăm hở tìm thanh gỗ, đẽo đẽo từng nhát mới ra hình con quay, rồi lại tỷ mẩn lựa từng viên bi, kiếm sợi dây thừng, quấn thật chặt, quăng ra xa, rồi chúc đầu vào nhau thi xem con quay của ai xoay tít hơn.

Con gái thì tốp này xếp hàng giữa hai dãy bàn học, xoạc dài cái chân trên sàn nhà, bám từ bàn nọ với sang bàn kia, xem ai trượt được dài hơn. Có tốp lại nhảy dây tưng bừng. Sợi dây từ đầu gối, bò lên đến hông, vắt vẻo ngang vai, rồi leo lên cổ, lại vượt quá đầu. Các chị em háo hức nhảy ra nhảy vào, không biết mệt.
Hồi ấy trăng sáng vằng vặc, mùi rạ thơm nồng, một đám trẻ con kéo áo nhau, nối đuôi nhau, rồng rắn lên mây. Tiếng cười khúc khích, khúc khích…

Hồi ấy con trai theo đuổi con gái, phải làm cái đuôi lẵng nhẵng đằng sau, nhanh thì cũng phải mất vài năm nàng mới đồng ý. Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng đỏ, hay bằng lăng tim biếc, khờ dại như tấm lòng ta trao cho nhau.

Điều khiến ta vương vấn là tấm lòng, điều khiến ta hoài niệm là sự ngây thơ trong sáng.

Khi xưa chúng ta nướng thịt du xuân, ngồi túm tụm cùng nhau nói chuyện trên trời dưới biển. Xếp thành vòng tròn, chúng ta cùng nắm tay nhau, lắc lư cái đầu, ngâm nga câu hát, tiếng cười giòn tan rơi vào giữa khung trời xanh thẳm.

Tuổi thanh xuân hồn nhiên, nhiệt huyết, sao mà nhớ, sao mà thương đến vậy!!!
Bây giờ ai nấy cúi đầu, mắt chăm chú nhìn vào điện thoại lướt facebook, chát qua Line, Zalo.

Nhưng bây giờ ai cũng đều trở thành những nhân vật quan trọng không thể thay thế. Mở miệng ra là bận theo đuổi sự nghiệp, kiếm bộn tiền. Hư danh, lợi ích khiến tình yêu, tình bạn, tình thân đều mất đi sự mỹ hảo và thuần chân thuở xưa.

Hồi nhỏ, chúng ta ăn kem đá 200 đồng 1 que, đổi vài cái ve chai, một ít sắt vụn là được một que kẹo kéo ngọt lịm, dính cả hàm răng. Nếu cô bạn, cậu bạn nào có được 1.000 đồng thì đã được rỉ tai nhau là đại gia nhà giàu, có thể còn xưng vương thu nhận tiểu đệ được rồi.

Tới khi học cấp 2, trên người cũng chỉ có vài nghìn lẻ để mua cuốn sách truyện, cuốn tiểu thuyết cho cả lớp cùng ghé đầu vào xem. Trong túi có 20 nghìn là có thể ngẩng cao đầu, vô cùng tự hào trước mặt bạn bè.

Hồi nhỏ chúng ta không có máy tính, không có Internet, không có điện thoại di động, thế thì chúng ta làm gì?

1. Ngồi xổm trên mặt đất mắt dõi theo mấy chú kiến bé li ti bước thấp bước cao tha mồi về tổ, hay nháo nhác dọn nhà những hôm mây đen ùn ùn kéo đến.

2. Chạy theo sau người khác để dẫm vào cái bóng của người ta.

3. Đứng trước quạt điện ngoác miệng hét lớn một tiếng “Aaaaa!!!”, sau đó toét miệng cười nghe tiếng vọng lại run run.

4. Bóp những bong bóng trên tấm ni lông để nghe tiếng lép bép như bỏng ngô rang.

5. Dùng compa vạch lên trên bàn, miệng ngậm đầu bút nhìn lên trần nhà làm đôi câu thơ con cóc.

6. Tách chiếc khăn giấy 3 lớp thành từng tờ mỏng tang trải khắp mặt bàn.

7.  Thơ thẩn viết tên bạn thân lên mặt bàn, tô tô vẽ vẽ.

8. Dùng đất bùn vê vê thành cái bát chơi pháo đất, hà vài hơi thật mạnh để làm phép, rồi bất ngờ úp miệng bát xuống đất thật mạnh, nghe đánh “đoành” một tiếng. Xem xem đáy bát của ai thủng to hơn.

9. Khi nước mưa bám đầy ô thì lật ngược lại xem những giọt nước trong veo bắn tung tóe.

10. Nhặt những mẩu giấy màu sắc sặc sỡ người ta vứt đi trong đám cưới, giữ khư khư như bảo bối.

11. Nín thở thật lâu, thi xem ai nín thở được lâu hơn.

12. Dùng ống hút cắm sâu vào trong nước rồi ra sức thổi để nước sủi bọt trắng, kêu lên òng ọc.

13. Ấn tay vào cây nến vừa tắt vẫn còn âm ấp để lấy dấu vân tay.

14. Lật ngược mí mắt từ trong ra ngoài.

15. Đám con trai xếp thành một hàng… rồi xem ai cẩu được xa hơn.

16. Chiếc xe đạp Phượng Hoàng đời cũ cao hơn cả người, không ngồi được lên yên, cái chân bé xíu thò qua cái khung xe hình tam giác, ngồi lệch cả người, ê cả mông mà vẫn có thể lái xe vèo vèo, rất điệu nghệ.

17. Bóc quả pháo tét ra, rải thuốc pháo thành một vòng tròn, quẹt một que diêm quăng vào, cả một vòng tròn lửa lóe sáng dập dờn, trông thật vui mắt. Hay nhặt những hạt bưởi, xâu thành 1 xiên, phơi thật khô, tối mang ra đốt làm pháo sáng.

18. Mùa đông nước đọng đầy ngoài ô cửa sổ, chẳng biết nghĩ thế nào mà lại dùng lưỡi liếm thành hình mặt trăng, mặt trời, hình bông hoa, mỉm cười mãn nguyện và mặc cho sức tưởng tượng tha hồ bay bổng.

19. Khi giặt tất hứng ống thẳng chỗ miệng vòi nước, định bụng xem khi nào thì nước mới đầy.

20. Hồi nhỏ đi chơi ngang dọc khắp nơi với bạn bè. Bây giờ bạn còn nhớ không?
Lúc ấy tường không cao như bây giờ, cổng ngõ cũng chẳng có cửa. Đám trẻ con trong xóm đi thông từ nhà nọ sang nhà kia. Buổi trưa giả vờ nhắm mắt, đợi cha mẹ say giấc là tụi con gái rón rén mở cửa đi ra ngoài.

Ngoài trời thì nắng chang chang, mấy đứa vẫn thơ thẩn ra bờ ao tìm quả mít bé tẹo chát xít, chấm mấy hạt muối trắng mặn đắng, nhưng sao vẫn thấy bùi bùi. Hôm thì lại rủ nhau ra rặng dâm bụt ta mút cuống hoa ngòn ngọt, hoặc tìm đến bụi Duối hái những trái vàng ươm, thơm mọng bằng đầu ngón tay út cho vào miệng nhai tóp tép, cũng ngon đáo để!

Tụi con trai thì hẹn nhau ra bờ mương, bờ ao, đôi khi là một chiếc lò gạch cũ bỏ hoang. Trên đầu mây trắng trời xanh, nắng vàng lai láng, cúi nhìn mặt nước trong veo. Đám con trai thi nhau lao đầu nhảy xuống ao, bơi lội ầm ầm, chân quẫy quẫy đập nước, bọt tung lên trắng xóa.

Đến mùa hoa súng, hoa trang, tụi con trai ra tận ngoài đồng, lội bì bõm xuống đầm ngắt cả một ôm hoa súng mang về tặng cho tụi con gái. Bất chợt nhớ lại cha mẹ kể chuyện con ma nước chuyên đi rình bắt, dìm người, mấy cậu bé lại bì bõm tay ôm hoa, chân sải từng bước thật dài, mặt hớt hải, ba chân bốn cẳng leo lên bờ. Mồ hôi ướt đầm đìa, nhưng không thấy mệt, nhìn những bông súng mà lâng lâng, xao xuyến.

Dẫu hoài niệm chúng ta cũng không bao giờ có thể trở lại những ngày tháng ấy. Nhớ đến nao lòng hình ảnh chúng ta khi vẫn là những đứa trẻ… Lòng đầy xao xuyến khi nhớ về tuổi thơ đầy hạnh phúc…Tuổi thơ ấy sao mà ngô nghê, chân chất, hạnh phúc đến lạ….

Những giây phút hạnh phúc thuở ấu thơ của chúng ta sẽ không bao giờ quay trở lại nữa….

Sau này, khi trưởng thành, tự mình kiếm sống chúng ta mới phát hiện ra rằng chỉ cần dạo một vòng quanh siêu thị, mua chút hoa quả cũng đã ngót nghét trăm nghìn rồi. Vài trăm nghìn cũng chỉ đủ để đổ bình ga. Vài lọ mỹ phẩm cũng gần triệu. Chiếc xe chạy 10 năm qua cũng rậm rịch muốn đổi.

Hồi nhỏ vài đồng tiền lẻ đã khiến chúng ta vui đến nhảy cẫng cả lên. Thế mà bây giờ chúng ta khoác trên người toàn hàng hiệu: Một đôi giày, một cái túi xách cũng đã vài trăm nghìn đến vài triệu. Một chiếc đồng hồ cũng vài triệu đến vài chục triệu.

Tới khi trưởng thành chúng ta có tiền nhiều hơn nhưng  ‘sự lương thiện, chân chất’ lại dần dần mất đi….

Quả thực chúng ta giàu hơn hồi bé rất nhiều, cũng biết được mình muốn điều gì. Nhưng chúng ta đã mất đi sự tin tưởng đối với người khác, bớt đi thuần phác và đánh rơi mất sự lương thiện của mình. Chỉ còn sót lại sự ích kỷ, hư vinh, đố kỵ, toan tính. Mỗi khi làm gì thì suy nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu đều là mình và mình.

Hồi ấy chúng ta đều không có tiền…
Hồi ấy chúng ta chỉ có niềm vui!

Hiểu Liên