.
.

Người cô đơn không lạnh


Tôi vẫn hay nghe người ta nói, những con người cô đơn thường rất lạnh lẽo trong tâm hồn, cứ như có một tảng băng đè lên trái tim của họ để rồi nơi đó vừa héo úa mà còn vừa quanh năm tuyết phủ. Những người cô đơn, họ tìm cho mình một lối thoát ở những cuộc vui quên trời đất, hoặc họ thu mình lại, tìm một góc nào đó, thật nhỏ bé thôi, trong một góc phòng, hoặc trong một nơi nào đó ở chính bờ tim của họ, để vui. Tôi cũng là một người cô đơn, cô đơn bởi tôi tự tạo ra cho chính mình. Nghĩ cũng thật buồn cười, người ta, họ sợ cô đơn, còn tôi, đối mặt với cô đơn, để gặm nhấm trái tim mình, vì một lẽ, để hiểu được tôi đã hạnh phúc như thế nào…”

Ngoi-co-don-khong-lanh

Tôi gặp em và Vân vào một buổi chiều sang trên con đường Hà Nội vắng tanh nhưng vàng phết những ánh nắng đã tới hồi nghiêng ngả. Em khỏe khoắn, năng động và tự nhiên, cứ như chúng tôi là những người bạn thân từ những ngày đầu gặp gỡ. Ngày đó, bất chợt, cứ như tôi gặp phải một thiên thần, một thiên thần nhỏ bé, đáng yêu với mái tóc có màu ánh dương để nắng tràn nửa mặt. Thế nhưng tôi lại yêu Vân, yêu bằng cái lòng yêu của một kẻ tôn thờ sự dịu dàng. Dường như trong mắt tôi khi ấy, mái tóc dài đen óng ả, chiếc váy trắng dịu dàng, và chiếc ô che hờ trên mái đầu khiến Vân như cô gái bước ra từ trong những câu chuyện tình lãng mạn bước vào trái tim tôi một cách dễ dàng.

Anh và Vân đang quen nhau đấy.

Thoáng chút ngỡ ngàng, nhưng nhanh chóng trấn tĩnh. Tại sao lại là trấn tĩnh nhỉ, vì tôi thấy trong đôi mắt của em có chút bối rối, bất ngờ và nhanh chóng cười:

Thật á? Ganh tị ghê chưa? Đừng có nói là từ nay bộ ba thành bộ đôi, cạch em ra nha, hic hic.

Khà khà, nhỏ này, chuyện! Trông anh giống người vị tình quên bạn lắm hả? Sao mà quên em được,” chiến hữu” của anh mà.

Vân ôm riết cô bạn thân:

Tớ không bỏ cậu được đâu. Yêu cậu, yêu cậu, yêu cậu nhất í.

Chúng tôi đi qua cuộc đời và tuổi trẻ của nhau một cách giản đơn như dắt tay nhau đi trên điệu nhạc. Vân nhỏ bé ngây thơ khác hẳn em già dặn trưởng thành. Vân hay đau vì những niềm đau nhỏ nhoi, tựa như một vết kim đâm cũng làm em khóc. Và thể nào cũng thế, Vân sẽ lại chỗ em, mè nheo:

Tớ bị đau, tớ bị đau…

Và em thể nào cũng ôm Vân lại, đôi mắt như mặt trăng chúi ngược đầu như chuẩn bị ép ra những giọt nước mắt thương bạn mình. Đôi khi tôi ganh tị với tình cảm thân thiết hai người giành cho nhau, họ cứ như một đôi bạn thân giành tất cả cho nhau mà tôi, đang tâm, cướp đi mất một người trong đôi họ. Nhìn em, lấy hai tay ôm đầu bạn mình, hơi cúi xuống, nhìn sâu vào mắt nói lầm bầm điều gì đó không rõ rồi Vân bất chợt cười, tôi bỗng chốc thấy mình thật cô đơn, nhưng là một người cô đơn hạnh phúc. Vì với tôi, được nhìn thấy người thương trong vòng tay che chở của bạn bè, cái cảm giác ấy, nói sao nhỉ, nó hơi cô đơn khi mình cứ như người ngoài cuộc không biết phải làm gì, nhưng, lại rất yên tâm, khi nghĩ về một ngày nào đó, không có tôi bên cạnh, người thương tôi vẫn ổn.

Còn em, đôi khi tôi lại nghĩ em cứ như một người ích kỉ. Ich kỉ khi cứ chiếm lấy mọi cảm xúc cho riêng mình chẳng chia sẻ với ai. Em thay đổi kể từ khi gia đình tan vỡ. Cả buổi chiều rơi vào mắt em. Thế nhưng thay vì tới chia sẻ cùng tôi và Vân, em chọn cho mình một góc khuất, mà ở đó, em khóc rất dữ dội. Nhưng khi bất chợt thấy tôi, chỉ một phút đắn đo, đôi mắt em bắt đầu ráo hoảnh, nó hãy còn có màu hoàng hôn nhưng nước mắt đã khô cạn. Em lại tiếp tục cười, nụ cười vầng trăng bạc, tươi đến độ không thấy rõ đôi mắt ấy nghĩ gì.

Anh đã nghe chuyện nhà em…

Vâng?- Em vẫn cười.

Đừng đau lòng quá nhé, còn có anh và Vân mà.

…À, em ổn mà anh.

Thật không?

Em ổn.

Bỗng dưng tôi bực dọc vì điều gì đó mà có lẽ tôi chẳng bao giờ rõ:

Sao em cứ luôn như thế? Em có thể khóc với anh mà, chúng ta không phải là bạn sao?

Em bất chợt ngước nhìn tôi, đôi mắt em bỗng nhiên có biển tràn về trong khóe mắt

Vì anh là bạn nên em sẽ không bao giờ nói với anh

Nói rôi, em đi. Trái tim tôi tổn thương cứ như người không tin tưởng, tôi nắm tay em kéo lại:

Anh không đáng tin?

Em cười:

Đừng ép em phải khóc.

Hôm sau, em vẫn bình thường, cười nói vui vẻ, quay trở lại là em của ngày trước, cứ như không có gì xảy ra, cả trong gia đình em, lẫn giữa tôi và em. Nhưng, cứ như có những bước đi thật nhẹ nhàng nhưng vưng chắc, em bước vào trí tò mò của tôi. Tôi bắt đầu quan tâm đến những sự nhỏ nhặt nơi em hơn, thấy em còn mạnh mẽ hơn cả về bề ngoài của em nữa.

Bất chợt, tôi đổ cơn đau, em và Vân cuống cuồng lo cho tôi mỗi người một kiểu khác. Nếu Vân mua sữa mang đến thăm tôi thì em sẽ chuẩn bị sẵn cháo từ nhà mang đến cho tôi để tôi cầm hơi, đỡ đói. Nhưng em, vì còn có buộc trong mối quan hệ và ranh giới của một người bạn thân nên những miếng cháo thân thương kia em nhường cho Vân chăm cho tôi. Thi thoảng em chêm vào:

Cậu đỡ đầu ảnh lên, lau mồ hôi đi… thế …thế… ra mồ hôi thì tốt, nhưng để mồ hồi trên người thì nhọc người lắm đấy.

Vân sẽ nghe lời em như một đứa con và lúng túng vô cùng.

Có thật chăm vậy được không cậu?

Được, cậu chớ lo, tớ đã hỏi mẹ cách chăm một người ốm…

Cả hai, một sắc đẹp dịu dàng như dòng suối, một rực rỡ nồng nàn như ánh lửa đam mê… Dẫu bắt đầu chú ý đến em, tôi vẫn giữ cho lòng mình tĩnh tại vì tôi không thích sự phản bội, dù đôi lúc tôi bắt đầu cảm thấy cô đơn ngay cả khi ở cạnh Vân. Thực tình, cuộc sống vốn như guồng quay của một trò chơi, nó trêu ngươi con người ta, thử thách con người ta, rồi cười hỉ hả khi nhìn kết cục nó muốn có. Một bận, em đau. Một bận, tôi lo. Một bận, tôi trễ hẹn với Van. Thế là có chuyện.

Giua em và An Nhiên anh thấy ai quan trọng hơn chứ?

Nhưng An Nhiên bị bệnh, anh chỉ đưa cô ấy tới bệnh viện thôi mà.

Còn em? Em đã chờ anh cả tiếng đồng hồ

Nhưng An Nhiên bệnh mà em, anh đã tới ngay khi đưa An Nhiên tới đó.

Cô ấy quan trọng với anh thế sao?

Hơn cả sự thất vọng, tôi nhìn Vân:

Cô ấy không phải bạn thân của em sao?

Nhưng cô ấy yêu anh!

Lúc đó có tiếng xoảng nào đó mà tôi không rõ. Chẳng biết có phải là tiếng đổ vỡ trong lòng Vân hay không,

cũng chẳng rõ đó có phải một điều gì đó có màu hồng vừa vỗ tung trong trái tim tôi hay không. Hoặc giả, đó là tiếng vỡ của cốc nước em vừa mang ra cho hai đứa tôi, và bất chợt nhận thấy điều gì đó vừa được tiết lộ mà bấy lâu em giấu kín. Em bất chợt bật khóc rồi chạy đi mất, tôi sững người còn Vân gục xuống:

Cô ấy yêu anh. Trước cả em đấy. Em đến với anh ban đầu chỉ là trêu đùa thôi. Nhưng giờ em yêu anh thật, yêu thật.

Tôi đỡ Vân dậy, lòng xốn xang những cảm xúc không tên. Những ánh nhìn của em, những giọt nước mắt,

những cảm xúc em giấu kín, tôi chạy theo em:

An Nhiên, tại sao?…

Không tại sao cả? Anh quay về với Vân đi.

An Nhiên…

em có thể sống được dù không có anh, nhưng Vân thì không- em thổn thức- Đó là lí do em không bao giờ muốn cho anh biết, em đau như thê nào. Anh không biết được đâu, biết được đâu, đớn đau em phải chịu…

Tôi muốn giữ em lại trong vòng tay của mình nhưng rồi không thể. Như một cơn gió em đi và để lại hơi lạnh

se thắt cho người ở lại. Tôi trở thành một người lớn cô đơn, vì tôi và Vẫn cũng không thể tiếp tục khi cả hai đã thay lòng. Qúa khứ bất chợt gặm nhấm tôi cứ như một trò đùa của tạo hóa, tôi yên lặng sống trong nỗi cô đơn của riêng mình. Và tới độ, tới độ một lúc nào đó,. khi nỗi nhớ em trở nên cồn cào, mái tóc có màu ánh dương và khuôn mặt ngập tràn tia nắng ấm trở về trong tim tôi như dội về một cơn sóng dữ. Và những lúc ấy, tôi lại bắt đầu hành trình của mình, hành trình tìm kiếm em, tôi trở thành một người, người cô đơn nhưng không hề lạnh trong những mùa gió chướng, bởi lẽ người cô đơn này đang tìm, tìm hơi ấm của mình, dù cô ấy có đang ở đâu chăng nữa. Tôi tin tôi vẫn sẽ tìm được.

Tác giả  : Lê Hứa Huyền Trân

Hội viên Hội VHNT Tỉnh Bình Định