.
.

Một thoáng Sài Gòn…


anh muu sinh.JPG

Một em bé bán các bao lì-xì trong ngày cuối năm giữa phố xôn xao đón năm mới – Ảnh minh họa

Rảo bước trên những tuyến đường Sài Gòn, ngắm nhìn những hào nhoáng lung linh của chốn phồn hoa đô hội, có mấy ai để tâm đến đâu đó trên những nẻo đường, những góc phố có những mảnh đời lắm cơ cực đang lầm lũi từng giờ, từng ngày tìm kế mưu sinh để cứu vớt đời mình giữa muôn vàn phiền muộn.

Chính nơi đó, mỗi phận đời là một chuỗi dài nước mắt, là một câu chuyện rất khác nhau, có niềm vui nhưng lắm nỗi buồn, có bữa cơm nhưng chan đầy nước mắt.

Đó là những bước chân nhọc nhằn của buổi trưa hè nắng gắt với đôi vai trĩu nặng thấm đẫm mồ hôi. Là những giọt nước mắt tủi phận khi đêm về. Là giấc ngủ chập chờn nơi hè phố, chốn công viên hay chỉ là trước một mái hiên.

Cuộc đời cứ lặng lẽ trôi, nó luôn là một dòng chảy bất tận cứ trôi… trôi… và trôi mãi, dòng chảy đó đưa con người ta đến với những ngã rẽ, đến với nghề lao công lắm nỗi cơ cực…

Dù mưa hay nắng, dù gió hay là bão giông thì cuộc sống của họ vẫn cứ tiếp diễn, vẫn cứ diễn ra, vẫn cứ mưu sinh, vẫn cứ chập chờn lo cho nồi gạo… để mặc cho vòng quay cuộc đời đẩy xô.

Bất kể là ngày hay đêm, là sớm hay tối, là lễ hay tết,… thì con đường mưu sinh của họ vẫn cứ tuần hoàn và liên tục theo vòng xoáy lo toan, theo gánh nặng mưu sinh.

Có những đứa trẻ. Những cụ già. Những người phụ nữ. Những người đàn ông. Họ đâu cần nhiều, đâu dám mong ước giàu có, đâu dám mơ sẽ có nhà lầu, xe hơi… họ giản đơn chỉ mong có được một mái ấm đủ vững chắc trước những trắc trở và khó khăn của cuộc sống.

Tất nhiên, dẫu cho cuộc sống còn lắm vất vả và bộn bề với những ngẫm suy, song từ tận sâu trong đôi mắt, thi thoảng ta vẫn nhận ra ở đó có ánh những tia hy vọng về ngày mai tươi sáng hơn, dẫu cho những hy vọng ấy có nhỏ bé, có mong manh…