.
.

Phát triển Phật Giáo phải bắt đầu từ giáo dục


Đất Mỹ không phải là nơi dễ hoằng dương Phật pháp. Nếu muốn đạo Phật lớn mạnh ở đây thì mỗi người mình phải gánh lấy trách nhiệm làm Phật giáo phát triển.

Phải bắt đầu từ đâu để làm đạo Phật lớn mạnh? Theo ý tôi, mình phải bắt đầu từ nền giáo dục. Nếu chỉ đơn thuần thuyết pháp thôi, thì đạo Phật khó đâm rể phát chồi. Bởi vậy, mình phải từ nền giáo dục mà khởi đầu, hun đúc tinh thần đạo pháp trong tâm con trẻ. Một khi chúng hiểu thấu đạo lý nhà Phật, rồi áp dụng vào đời, rằng “Chẳng làm chuyện gì ác, toàn làm những việc lành” thì khi đó gốc rễ của đạo mới mọc sâu đặng. Phật giáo bên Trung Quốc xem nhẹ điều này, chỉ biết giảng kinh thuyết Pháp nhưng không biết hướng dẫn con trẻ thâm hiểu đạo mầu. Nên chi, gặp gió to sóng lớn thì Phật giáo cơ hồ bị hủy diệt. Nếu ta khởi đầu bằng việc cải thiện nền giáo dục, dạy dỗ để con em hiểu Phật giáo thì khi lớn lên chúng sẽ tự nhiên hoằng dương đạo pháp. Bởi vậy chúng ta, người con Phật, mình phải chú ý điểm này. Chớ để suốt ngày tai nghe những chuyện, mắt thấy những việc, miệng nói những lời rặt là để kiếm tiền, làm giàu, chẳng chút ích lợi gì đối với Phật giáo cả. Mỗi người chúng ta phải chịu trách nhiệm dạy dỗ kẻ hậu bối để chúng hiểu rõ Phật pháp. Việc này quan trọng lắm.

Hiện nay trên đất Mỹ này, đàn ông đàn bà ai cũng lo làm lụng, cho nên họ xao lãng việc giáo dục con em. Họ tưởng rằng khi đến trường con em mình sẽ được dạy những tri thức cần phải học. Họ không ngờ rằng sau khi tới trường các em càng ngày càng hư, càng ngày càng không biết vâng lời. Thầy giáo và phụ mẫu cũng chẳng có tiếp thông với nhau nữa. Thầy dạy trò rằng hễ con kiếm được tiền nhiều thì mới có thế lực, rằng muốn danh tiếng vang lừng nhất thiên hạ thì con phải làm cách mạng trong gia đình, đánh đổ cha mẹ. Khi thầy giáo dạy thế, con em về nhà sẽ chẳng còn nghe lời phụ mẫu nữa. A! Những trường học như thế chẳng nên để con em học là phải.

Chúng ta phải gánh lấy trách nhiệm. Mỗi người cần có nghĩa vụ; nghĩa vụ gì ? Đối với người có học vấn, trí huệ, ban ngày đi làm, tối về nên dành thời giờ đi dạy em trẻ, dù là ở trường hay ở nhà đều tốt. Hãy hết lòng với nghĩa vụ , chớ cần thù lao hay lương bổng. Khi thế hệ tương lai được dạy dỗ đàng hoàng thì thế giới, nhân loại mới có hạnh phúc đặng. Khi thế hệ mai sau chẳng được chăm sóc dạy dỗ, thì trẻ em hư hỏng sẽ đầy dẫy khắp chốn, hệt như ở Mỹ hiện nay vậy; rằng ngày nào cũng có trẻ em giết người, đốt nhà, cướp của.

Đặc biệt là ở Los Angeles, ngày ngày người ta thường có cảm giác nguy ách, bất an, sợ rằng chẳng biết lúc nào sẽ bị bắn chết! Có lẻ số người bị chết vì đạn bắn nhiều hơn kẻ tử nạn ở Iraq. Đó là vì sao? Là vì người ta đã xao lãng việc giáo dục, mà coi trọng cái đồng tiền. Rồi hễ chú trọng việc làm tiền thì việc giáo dục học hành làm sao tốt được. Nhất là hiện nay các bậc gia trưởng, chẳng những người cha đi làm, mà người mẹ, vì có quyền bình đẳng và tự do, nên cũng đi làm; kết quả là khiến con cái bị bỏ bê chẳng được ngó ngàng. Có em được gởi tới vườn trẻ (kindergarten) hay trường ký túc (nursery) rồi bị ảnh hưởng toàn chuyện không tốt. Trào lưu cứ thế mà đi xuống khiến thế hệ sau chẳng bằng thế hệ trước, càng ngày càng tệ hại. Tất cả cũng chỉ vì nền giáo dục bị bỏ bê.

Tại sao đạo đức ngày càng suy đồi, mà người ta ngày càng điên đảo? Xét cho cùng, thì bởi vì ai cũng truy cầu chữ lợi. Chỉ vì tranh lợi nên họ bỏ quên việc giáo dục. Nhiều trường đại học cạnh tranh với nhau để nhận vào thật nhiều học sinh, rồi thâu thật nhiều tiền. Họ chẳng chú ý gì đến việc giáo dục tốt các em, do đó sự giáo dục chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Các trường lại khuyến khích sự tự do, phóng túng, lãng mạn giữa nam nữ khiến giới trẻ điên đảo thần hồn, chẳng có một tôn chỉ để làm người nữa. Nền giáo dục vì thế cũng mất hết giá trị.

Chỉ vì chữ lợi nên nhiều thầy cô yêu cầu tăng lương; có khi họ dùng học sinh làm bình phong, đình công bãi khóa để uy hiếp xã hội. Tại sao họ làm vậy ? Vì lợi. Do đó đất nước, xã hội mất hẳn gốc rễ lý tưởng và luân lý, đi vào ngọn ngành, sai lạc. Cho nên thế giới mới loạn. Giáo dục không ra giáo dục, học sinh không ra học sinh. Ôi! chữ lợi này, làm hại người thế gian đến chỗ mê hoặc “sống trong cơn say, chết thật mù mờ”. Họ chẳng còn hiểu thế nào là đạo đức, là nhân nghĩa, là hiếu, để, trung, tín, lễ nghĩa, liêm, sĩ. Họ chẳng còn biết liêm sĩ, chẳng còn có lòng sám hối gì cả.

Thậm chí ở Mỹ làm cha mẹ chỉ biết đẻ con, mà không biết dạy con. Nếu con em lớn lên chẳng có kiểm thúc, thì chúng sẽ tuỳ ý tự do làm càn, ngay cả giết người, cướp của. Thí dụ như ở Chicago, có em bé chỉ mới bốn tuổi mà đã biết đốt nhà, thiêu chết nhiều người. Thế mà phụ mẫu của em lại cho rằng nó tốt. Với kiểu tự do phát triển như thế nên khi em ta lớn lên nó sẽ trở nên thành phần bất lương, chuyên môn trộm cướp. Các bạn xem! Đó là kết quả của nền giáo dục tự do phát triển. Các bạn hãy nghĩ coi, vấn đề này nghiêm trọng đến dường nào!

***

Hòa Thượng Tuyên Hóa

Tập san Bồ Đề Hải